a1k42
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Những truyện ngắn hay

3 posters

Go down

Những truyện ngắn hay Empty Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Wed Dec 10, 2008 11:13 pm

Chia sẻ những truyện ngắn có ý nghĩa nhé!!!
(Cấm mấy thằng chuyên chém vào đây hót lung tung, thích luyện kiếm thì lên chốn thâm sơn cùng cốc...phé...)

Tớ xin bắt đầu trước:

Khát vọng của nàng Violet

Khao khát là khởi đầu của mọi thành công.
Ước mơ là khởi đầu hành trình vượt ra khỏi những khuôn khổ
-Napoleon Hill-

Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".


Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?
Nàng Violet cất giọng tha thiết :
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
- Con có bóêt mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi






Được sửa bởi nguoigo ngày Wed Dec 10, 2008 11:20 pm; sửa lần 2.
nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Wed Dec 10, 2008 11:17 pm

Chiếc dù màu đỏ

Với niềm tin bạn có thể thấy được những điều vô hình

Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải ghánh chịu nạn hạn hán kéo
dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một
giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn do
cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nức nẻ, khiến
bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.

Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu
họach thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa
một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống
nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời
cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.

Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được
gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say
sưa, mãi mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.

Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sư hiện diện của ông không được
mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên.
Cô bé đang cầu nguyện - bình thãn, thánh thiện giữa đám đông ồn ào.
Ngay cạnh cô bé lả một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện
trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu
nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần
không ở đâu xa, mà chính là đây.

Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn
nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị
trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng
vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt
rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng buớc ra làn mưa.

Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.

-Hoa Phượng-
Theo Viva Consuling




nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Fri Dec 12, 2008 12:10 am

Uầy,ko bạn nào hưởng ứng phát nhỉ
nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Fri Dec 12, 2008 12:10 am

Người thầy và những tờ tiền cũ

Cuối
cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan
trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó...


Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu
chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng
vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình "làm
sao mà chọi với người ta"!... Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó
niềm tin rằng "mình có thể".

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao
nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó... Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền
như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một
lô sách, vở mà nó đoán là những bài học "nhân-lễ-nghĩa" của thầy, dúi
vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là "bí kíp" rồi dặn chỉ lúc nào khó
khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không "cảnh giác" thừa. Gói "bí kíp" mà
lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc
trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần
nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm!
900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không
có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài
Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã
trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận
được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng
như nó bế tắc nhất!)... Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.
Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: "Thầy H. mất rồi!". Nó chỉ lắp
bắp hỏi được ba chữ: "Sao thầy mất?", rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn
nghẹn ở đầu dây bên kia: "Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa
thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ
tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã...".

Nó bỏ hết mọi
sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt
mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó
những tờ 10.000 đồng lấp lánh... Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã
xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều
lắm... Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên
nức nở: "Thầy ơi... sao không đợi con về...!?". Vì nó cứ đinh ninh: nếu
đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp
trở về...


nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Fri Dec 12, 2008 12:16 am



Có một ngày...
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự rang buộc một tâm hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghiã là bình yên.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.

bạn biết chấp nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sang,
với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của
trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần.
Hãy góp nhặt những
mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của những
ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày
mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ?
Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc sống sẽ them phần ý nghĩa
Tự do mơ về những điều sẽ đến
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ - ngắm nhìn các vì sao
Cảm nhận thật rằng bạn đang sống
Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng
Dù bất kỳ điều gì xảy ra
Tất cả là bắt đầu , với tất cả những gì vốn có
Chờ đón bạn phía truớc.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin
Của ngày mới mang đến.
Veronica A. Shoffstall
You never lose by loving. You always lose by holding back ( Barbara De Anggels
)



nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Fri Dec 12, 2008 12:18 am

Mẹ và cuộc hành trình của bạn

Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử.
Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi mẹ gọi.
Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quăng đĩa cơm xuống sàn.
Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu. Bạn cám ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn ăn.
Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào đống bùn gần nhất.
Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cám ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”
Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả bóng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.
Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem. Bạn cám ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào lòng bàn tay.
Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học piano. Bạn cám ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc thực hành.
Khi
bạn 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, từ đi chơi bóng đến tập
thể dục rồi hết tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. bạn cám ơn
mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy ra khỏi xe và chẳng bao giờ quay lại.
Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê. Bạn cám ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác.
Khi
bạn 12 tuổi, mẹ răn bạn rằng không được xem những chương trình ti vi
nào đó. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo mẹ rằng không biết thế nào là sành điệu.
Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng. Bạn cám ơn mẹ bằng cách quên chẳng viết lấy một lá thư.
Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. bạn cám ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. Bạn cám ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất cứ lúc nào có thể.
Khi
bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng. Bạn cám ơn mẹ bằng
cách tán dóc trên điện thoại đến giữa đêm. Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc
trong ngày tốt nghiệp của bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn
bè đến chiều tối.
Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn, lái
xe đưa bạn đến trường đại học, mang túi sách cho bạn. Bạn cám ơn mẹ
bằng cách tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể để khỏi lúng túng
trước mặt bạn bè.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa. Bạn cám ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.
Khi
bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai. Bạn
cám ơn mẹ bằng cách trả lời :” Con không muốn giống mẹ”.
Khi bạn 22
tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem
mẹ có thể tặng bạn một chuyến du lịch Châu Âu không?
Khi bạn 23
tuổi, mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn. Bạn cảm ơn
mẹ bằng cách nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.
Khi bạn 24
tuổi, mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch tương lai của
bạn. Bạn cám ơn mẹ bằng cách giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.
Khi
bạn 25 tuổi, mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và bảo mẹ yêu bạn biết bao.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa tít.
Khi bạn 30
tuổi, mẹ gọi bạn và khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con. Bạn cảm ơn mẹ
bằng cách bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.
Khi bạn 40 tuổi,
mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ một sinh nhật của người thân. Bạn cảm ơn mẹ
bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.
Khi bạn 50 tuổi, mẹ ngã
bệnh và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tìm đọc sách về đề
tài :” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.
Và rồi,
một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm
sụp đổ tan tành.” Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài. Bàn tay đưa
nôi… có thể cai trị cả thế giới.”
Ta hãy dành một giây phút nào đó
để báo hiếu và tỏ lòng kính trọng đối với người ta gọi là Mẹ, dù rằng
một số người có thể sẽ không nói điều đó thẳng thắn với mẹ mình. Chẳng
có điều gì có thể thay thế mẹ được. Hay trân trọng từng giây phút, dầu
rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn
của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta, nhưng
người ấy vẫn là mẹ bạn!!!
Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những
phiền muộn, niềm vui cũng như nỗi thất vọng của bạn. Hãy tự hỏi chính
mình:” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn
và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không???”.
Yêu
thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ.
Khi mẹ ra đi, những kỉ niệm yêu mến của qua khứ và cả nuối tiếc sẽ ở
lại.
Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển
nhiên. Yêu mẹ hơn bản thân mình, vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không
có Người
nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by ricardokaka Fri Dec 12, 2008 2:08 pm

ôi đọc mỏi cả mắt,nhưng cũng hay đấy chứVery Happy
ricardokaka
ricardokaka
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 36
Age : 32
Location : Kiến Xương
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by nguoigo Mon Dec 15, 2008 7:51 pm

Điều kỳ diệu của niềm tin


Không bao giờ, không bao giờ,
Không bao giờ được đầu hàng


Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.

Một buổi sáng lạnh kẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hỏa rưới lên củi và bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa họan đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bõng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa họan là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.

Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật căt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em chóang váng. Họ đã mất một đức con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hõan lại cuộc phẩu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm rằng sẽ có ngày em đi lại được.

Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm phải tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.

Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy,chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ nàgy trứơc đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là " nguời nhanh nhất thế giới " và được tôn vinh vận động viên điền kinh của thế kỷ tại quãng trường Madison.

Tên anh là Glenn Cunningham.
nguoigo
nguoigo
Level 1
Level 1

Tổng số bài gửi : 31
Age : 31
Registration date : 08/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by ashionoya Fri Dec 19, 2008 2:17 pm

Chan thanh ma noi to rat thich nhung cau chuyen y nghia day tinh than nhan van kieu nay. To rat ung ho, phat huy nhe!!! I love you
ashionoya
ashionoya

Tổng số bài gửi : 5
Age : 31
Job/hobbies : Yêu thiên nhiên,tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn nhưng thích n~ thứ thực dụng
Registration date : 07/12/2008

Về Đầu Trang Go down

Những truyện ngắn hay Empty Re: Những truyện ngắn hay

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết